Chương 1. Quá khứ
Ngày trước, anh thường phải đứng bên cạnh để chỉ bài cho cô, những lúc ấy cô thường nghịch ngợm để cho những sợi tóc mềm mại của mình bay phầt phơ quấn lấy cổ anh cố để trêu tức anh. Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng vén những sợi tóc mai qua tai hộ cô, mặt chẳng chút biểu lộ. Có lúc cô giận hờn vu vơ, giằng tay anh lại và cố lúc lắc cái đầu để cả mái tóc mềm vuốt nhẹ má anh. Anh chau đôi lông mày nhẹ tỏ ý không vừa lòng, rồi điềm tĩnh buộc lại tóc cho cô. Chết rồi. Anh giận rồi sao? Chỉ cần nhìn thấy 2 đầu lông mày anh chau lại là cô run lên. Anh giận thật rồi. Thế là con tim đập loạn lên lo sợ, cô ngồi im như một chú mèo con, để mặc cho chủ nhân của nó buộc lại tóc. Bàn tay anh ấm áp khẽ vuốt nhẹ những sợi tóc mềm, luồn nhẹ vào đó, nâng niu như chính sinh mạng mình. Cô cảm thấy như cả thế giới ngưng lại trong cơ thể mình mỗi khi ngón tay anh chạm nhẹ trên da đầu cô. Và cả nhịp tim cũng loạn cả lên khi hơi thở ấm áp của anh phà vào cổ mình. Cô đã tự nhủ biết bao nhiêu lần vì cái tính biến thái ấy. Cô khẽ liếc mắt qua gương mặt điềm tĩnh của anh, lén lút như cái hồi ăn trộm hồng nhà hàng xóm sợ bị bắt quả tang vậy. Nhưng anh vẫn im lặng, chú tâm vào mái tóc cô. Một tiếng thở dài không nén nổi thoát ra từ trái tim cô. Đáng lẽ cô phải vui vì anh không phát hiện ra cô đang run lên vì anh nhưng không hiểu sao lúc ấy lại có một cái gì đó tựa như thất vọng xen lên trong lòng cô. Cô đã ước bao nhiêu lần anh sẽ đỏ mặt khi nhìn thấy cái cổ trắng ngần của cô hay tim anh sẽ đập lỗi dù chỉ 1 nhịp vì cô. Nhưng anh lại tiếp tục bài giảng của mình, mặt không chút biểu lộ. Anh là thế, đôi mắt lúc nào cũng sâu thẳm, ấm áp nhưng cô chẳng bao giờ nhìn ra trong thế giới ấy là gì? Còn cô thì lại quá dễ thấu hiểu, cô nghĩ gì đều bị anh nhìn rõ, đến nỗi cô tưởng như anh đang sống trong cơ thể cô vậy. Có lẽ vì thế nên chẳng bao giờ cô nói dối được anh cả.
Mải nghĩ ngợi vẩn vơ, cô không tập trung vào bài học, anh khẽ nói nhỏ nhưng giọng tỏ ý không vừa lòng:
-Em mà cứ nhìn anh như thế, không lo học thì anh về đấy.
Cô giật mình, hai vành tai đỏ ửng lên, cả khuôn mặt nóng bừng. Chết rồi, lại bì anh bắt quả tang rồi. Cái nước da nhạy cảm, hay xấu hổ chúa là gián điệp, anh ấy chủa nói gì mà đã đỏ lên thế kia thì chẳng khác gì thừa nhận rồi,
-Đâu… có…Em chỉ là đang suy nghĩ cách giải thôi mà.
Trời đất! Nói dối mà cũng không biết đường nói nữa. Lỡ anh mà hỏi cách giải thì tiêu.Cũng may anh chỉ nhướn đôi lông mày lên, khoé môi phải hơi nhếch lên nhẹ rồi hạ xuống ngay. Biết là mình lỡ lời cô cúi gằm mặt xuống bàn. Anh gấp sách vở lại để thật gọn lên bàn, điềm tĩnh vuốt nhẹ lại mép quyển vở bị cô làm cong rồi đặt vào giá. Động tác thật đẹp, nhẹ nhàng cẩn thận, mang 1 thần thái khó tả. Nhìn lại một lần nữa giá sách với ánh mắt hài lòng anh đưa ánh mắt về phía cô lúc này đang chống cằm ngắm anh. Đôi mắt mơ màng trên từng động tác của bàn tay ấy. Anh đưa tay lên khõ nhẹ lên đầu cô, anh nở nụ cuời thiên thần thật ấm áp làm cô tỉnh giấc mộng. Lũ gián điệp lại có cỏ hội bán nước
Ngày trước, anh thường phải đứng bên cạnh để chỉ bài cho cô, những lúc ấy cô thường nghịch ngợm để cho những sợi tóc mềm mại của mình bay phầt phơ quấn lấy cổ anh cố để trêu tức anh. Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng vén những sợi tóc mai qua tai hộ cô, mặt chẳng chút biểu lộ. Có lúc cô giận hờn vu vơ, giằng tay anh lại và cố lúc lắc cái đầu để cả mái tóc mềm vuốt nhẹ má anh. Anh chau đôi lông mày nhẹ tỏ ý không vừa lòng, rồi điềm tĩnh buộc lại tóc cho cô. Chết rồi. Anh giận rồi sao? Chỉ cần nhìn thấy 2 đầu lông mày anh chau lại là cô run lên. Anh giận thật rồi. Thế là con tim đập loạn lên lo sợ, cô ngồi im như một chú mèo con, để mặc cho chủ nhân của nó buộc lại tóc. Bàn tay anh ấm áp khẽ vuốt nhẹ những sợi tóc mềm, luồn nhẹ vào đó, nâng niu như chính sinh mạng mình. Cô cảm thấy như cả thế giới ngưng lại trong cơ thể mình mỗi khi ngón tay anh chạm nhẹ trên da đầu cô. Và cả nhịp tim cũng loạn cả lên khi hơi thở ấm áp của anh phà vào cổ mình. Cô đã tự nhủ biết bao nhiêu lần vì cái tính biến thái ấy. Cô khẽ liếc mắt qua gương mặt điềm tĩnh của anh, lén lút như cái hồi ăn trộm hồng nhà hàng xóm sợ bị bắt quả tang vậy. Nhưng anh vẫn im lặng, chú tâm vào mái tóc cô. Một tiếng thở dài không nén nổi thoát ra từ trái tim cô. Đáng lẽ cô phải vui vì anh không phát hiện ra cô đang run lên vì anh nhưng không hiểu sao lúc ấy lại có một cái gì đó tựa như thất vọng xen lên trong lòng cô. Cô đã ước bao nhiêu lần anh sẽ đỏ mặt khi nhìn thấy cái cổ trắng ngần của cô hay tim anh sẽ đập lỗi dù chỉ 1 nhịp vì cô. Nhưng anh lại tiếp tục bài giảng của mình, mặt không chút biểu lộ. Anh là thế, đôi mắt lúc nào cũng sâu thẳm, ấm áp nhưng cô chẳng bao giờ nhìn ra trong thế giới ấy là gì? Còn cô thì lại quá dễ thấu hiểu, cô nghĩ gì đều bị anh nhìn rõ, đến nỗi cô tưởng như anh đang sống trong cơ thể cô vậy. Có lẽ vì thế nên chẳng bao giờ cô nói dối được anh cả.
Mải nghĩ ngợi vẩn vơ, cô không tập trung vào bài học, anh khẽ nói nhỏ nhưng giọng tỏ ý không vừa lòng:
-Em mà cứ nhìn anh như thế, không lo học thì anh về đấy.
Cô giật mình, hai vành tai đỏ ửng lên, cả khuôn mặt nóng bừng. Chết rồi, lại bì anh bắt quả tang rồi. Cái nước da nhạy cảm, hay xấu hổ chúa là gián điệp, anh ấy chủa nói gì mà đã đỏ lên thế kia thì chẳng khác gì thừa nhận rồi,
-Đâu… có…Em chỉ là đang suy nghĩ cách giải thôi mà.
Trời đất! Nói dối mà cũng không biết đường nói nữa. Lỡ anh mà hỏi cách giải thì tiêu.Cũng may anh chỉ nhướn đôi lông mày lên, khoé môi phải hơi nhếch lên nhẹ rồi hạ xuống ngay. Biết là mình lỡ lời cô cúi gằm mặt xuống bàn. Anh gấp sách vở lại để thật gọn lên bàn, điềm tĩnh vuốt nhẹ lại mép quyển vở bị cô làm cong rồi đặt vào giá. Động tác thật đẹp, nhẹ nhàng cẩn thận, mang 1 thần thái khó tả. Nhìn lại một lần nữa giá sách với ánh mắt hài lòng anh đưa ánh mắt về phía cô lúc này đang chống cằm ngắm anh. Đôi mắt mơ màng trên từng động tác của bàn tay ấy. Anh đưa tay lên khõ nhẹ lên đầu cô, anh nở nụ cuời thiên thần thật ấm áp làm cô tỉnh giấc mộng. Lũ gián điệp lại có cỏ hội bán nước